Wednesday, May 18, 2011

Bắc Thái - Những lá thư không gửi (P1): Họ đã đến Bangkok như thế nào?

Đếm đi đếm lại, tui vỏn vẹn chỉ có 7 ngày cho cung Bắc Thái, trong khi lại có bao nhiêu là điểm đến. Tham khảo trên mạng, mọi người đều khuyến nghị nên đi Chiang Mai và Chiang Rai.  Trao đổi với một cô bạn đồng hành thì phát hiện ra còn Sukhothai và Ayuthaya nên đến. Hỏi Laikoo, em ấy khuyên nên đi Sukhothai thôi vì đẹp hơn và đề nghị thêm Pai kèm lời khẳng định như đinh đóng cột "Pai đẹp lắm, dễ thương lắm! Chị nên đi!" :) Bắt đầu phân vân, suy nghĩ, không biết nên chọn cái nào và bỏ cái nào. :-? Gần đến ngày lên đường thì em Dirong góp ý bỏ qua Chiang Rai, bởi nếu mục đích đến đây chỉ vì Tam giác vàng thì không nhất thiết phải đi lắm. "Thực tế Tam giác vàng chỉ là cái ngã ba giữa Lào, Thái và Miến, ngăn cách nhau bởi một con sông. Nó chỉ có giá trị lịch sử, còn theo cảm xúc của em thì hoàn toàn không đẹp!" Ừ, thế thì chốt lịch trình một cung đường gồm Chiang Mai - Pai - Mae Hong Son - Sukhothai thôi vậy! :D
Có lịch chi tiết rồi thì lại đau đầu, đi bằng gì? Bus, tàu, máy bay, van hay xe gắn máy? :-? Chả là có đứa muốn phóng xe máy lượn cung đèo dọc biên giới Thái - Miến xem nó thế nào vì lỡ nghe người ta bảo là rất đẹp! :P Suy đi tính lại, đoàn toàn con gái, đường lại uốn lượn quanh co, mà chỗ này vừa xảy ra động đất cách đây không lâu - tốt nhất là thuê xe đi cho lành! Vậy là nhờ một người bạn thuê giúp một chiếc xe 15 chỗ cho 7 đứa, với bác tài xế không hề biết nửa chữ tiếng Anh. :D

Chờ đợi và hồi hộp, cuối cùng thì giờ G đã điểm. Sau 1h45p lang thang trên bầu trời, bọn tui xuống sân bay Suvarnabhumi lúc 11g30 trưa. Kịp nhận ra đây là sân bay trung chuyển quốc tế nên nó to gấp mấy lần sân bay TSN nhà mình: hoành tráng và có nhiều tầng với nhiều làn xe khác nhau.

Không hiểu ngày tui đi có đặc biệt gì không mà lúc check-in có bao nhiêu chuyện cười ra nước mắt. Đầu tiên là những hàng người nối đuôi nhau dài dằng dặc chờ nhập cảnh, Tây có, ta có, da trắng, da vàng đủ cả, mà nhiều nhất là các bạn đạo Hồi lúc nào cũng trùm đầu kín mít. Mấy đứa tui quay sang nhìn nhau rồi tự hỏi, không lẽ họ sang đây tắm biển chăng? :))
Đợi hơn 1h đồng hồ thì tới lượt em Uyên. Lúc này mới biết, hóa ra em ấy đi máy bay sang nước ngoài lần đầu nên chả biết gì, và cái lúc các cô tiếp viên phát cho cái phiếu nhập cảnh để điền vào thì em nó đang lăn ra ngủ. :D Đồng bọn lại không ngồi gần để nhắc nhở! Buộc phải quay trở ra lấy tờ khai làm thủ tục lại, và bọn tui thì chờ thêm nửa tiếng nữa mới đông đủ thành viên. Hơn 1g chiều mới gặp được anh Trang - người bạn đã giúp thuê xe và bác tài xế Daeng. Sông Chao Phraya thẳng tiến! ;)
Trưa nắng nóng, ăn vội món hủ tíu bò kho kiểu Tàu rồi tranh thủ lượn một vòng khu chợ ẩm thực dọc sông Chao. Chẹp, toàn những món ngon miệng và đã mắt đến mức vừa trông thấy đã muốn ăn. :D
Bọn tui mua 2 hộp xôi xoài (đặc sản của Thái nhé - ngày xưa đã từng được chính tay ông sếp Thái nấu cho ăn nên tui nhớ mãi ;)) ) rồi đi lòng vòng.
(Một quầy hàng bán xôi xoài: 1 hộp nhỏ xôi trắng, một trái xoài chín vàng ươm và một ít nước cốt dừa ngọt lịm là 50bath)
Nắng táp vào mặt nên không thể đi thuyền quanh sông Chao như dự định, đành lê lết ra vỉa hè chụp vội vài bức hoàng cung :D
Chọn một góc đường làm chỗ dừng chân, vừa nghỉ vừa nhai xôi xoài, đúng kiểu "ăn bờ ngủ bụi"! :))
Đón tuk tuk đi China Town lúc 5g chiều, trời nắng nhạt. Phố Tàu là đây, vẹn nguyên nét đặc trưng của người Hoa ở khắp nơi trên thế giới với những chiếc đèn lồng đỏ treo cao :D
Khu này theo cảm nhận của tui thì là hổng có gì đặc biệt, ngoại trừ một số xe đẩy bán hàng rong, nào nước cam, thịt nướng, trái cây, rau củ... Chợt thấy nhớ góc chợ ở quê nhà!
Hẹn bác tài đón lúc 8g tối. Sau khi tạt vào siêu thị mua mì gói :D, cả đám quay về điểm hẹn, ngồi trên lề đường, gật gà gật gù ngay đối diện cổng chính của hoàng cung, trông y như là bọn lang thang :P
Đường phố Bangkok đã lên đèn, sáng choang và kiêu hãnh.
Mấy ai biết, đêm hôm đó, trong dòng xe cộ nối đuôi nhau tấp nập, có một chiếc Toyota lặng lẽ chở 7 đứa lang thang, đi tìm những sắc màu rực rỡ, ở Chiang Mai...

No comments:

Post a Comment