Sunday, February 26, 2012

Bưu thiếp từ Bắc Lào (P3) - Vientiane dịu dàng và cổ kính


..Chặng đường từ Luang Prabang về Vang Vieng dài 300km khá xa và đường đèo ngoằn ngoèo, quanh co, trùng điệp nên bác tài chạy rất chậm. Mãi gần 4g chiều xe mới đến Vang Vieng, và trước đó, sau khi bàn bạc sơ với hai bạn đồng hành, bọn tôi đã thay đổi quyết định: đi thẳng Vientiane. Phần vì đã bị trễ một ngày so với lịch trình dự định ban đầu, phần vì số tiền kip còn lại của ba đứa không có bao nhiêu, phần nữa thấy làng quê Vang Vieng chỉ toàn đất đỏ, không có các khu nhà cao tầng hay các kiosque đổi tiền như ở Luang, cũng không thấy dáng vẻ gì gọi là đất du lịch nên tự nhiên tôi ngại. Ngại là xuống đây rồi không tìm được chỗ đổi tiền kip thì làm thế nào, rồi sợ nếu ở đây một ngày thì hôm sau về Vientiane sẽ không đủ thời gian đi đâu, và sẽ lại phải chạy trối chết để về Đà Nẵng cho kịp... Sợ tùm lum thứ, và cái sợ nhất chính là lỡ chuyến bay về SG nếu xe về ĐN trễ (vì lúc này bọn tôi vẫn chưa đặt được vé xe Vientiane - ĐN). Và thế là, quay sang cô bạn người Canada ngồi bên cạnh đang mắt tròn mắt dẹt dòm tôi, tôi khẳng định thêm lần nữa: "Tao thay đổi ý định rồi. Tao đi thẳng đến Vientiane".


Từ đây mất 4h nữa bọn tôi mới đến thủ đô của đất bạn Lào (Vang Vieng cách Vientiane 156km). Trời tối thui. Bến xe phía Nam cũ kỹ và vắng người. Đón một chiếc tuk tuk đi vào trung tâm hết 45k kip, bảo bác tài cho ghé Mixay Guesthouse nhưng bác ấy lại dừng ở Mixay Paradise (2 GH này khác nhau chữ Paradise mà sau này tôi mới biết là cái địa chỉ mình có trong lịch trình bị sai - tên là GH này nhưng địa chỉ là của GH kia). Anh trai lễ tân cho mấy đứa biết họ không còn phòng 3 người và bảo bọn tôi lấy 2 phòng: 1 đôi và 1 đơn. :-o Rất ngạc nhiên vì tôi đã đi khá nhiều nơi, tuy nhiên chưa có hostel nào lại đề nghị khách như thế cả. Tôi nói chỉ muốn thuê 1 phòng đôi và yêu cầu họ kê thêm cái nệm đơn nữa, bọn tôi sẽ trả phụ phí nhưng anh lễ tân nhất quyết không chịu, một hai bảo là quy định của guesthouse là không thay đổi được, rồi đề nghị bọn tôi cứ thuê 2 phòng và tối thì có quyền dồn phòng lại ngủ chung, còn phòng kia để trống. Tôi cắc cớ "Thế là tôi vẫn phải trả tiền cho cái phòng trống không có nhu cầu sử dụng sao?" Anh ta cười cười, trông rất đểu và gian. :| Chán ngán, ba đứa tay vali tay balo lại lết ra đường, quyết định đi đến ngã ba và rẽ trái.
Dọc ngang một lúc thì tìm được một GH nhỏ khá tồi tàn (Suri 2) với giá 80k kip/phòng 2 giường. Đã khá trễ (lúc này đã hơn 9g đêm) nên bọn tôi đành check-in luôn, quăng đồ đạc xuống và ra đường kiếm cái gì đó bỏ bụng. Kiếm được quán cơm bên lề đường chỉ với cái xe đẩy nhỏ và 2-3 cái bàn, mấy đứa mừng quá nhào vào... trả giá. :)) Hai bạn trẻ bán cơm hiền queo, có lẽ cũng sắp dọn hàng nên không thèm phản đối, đồng ý ngay. 10k kip/dĩa cơm, hủ tíu thì 9k kip/tô. Ăn no xong làm thêm mỗi đứa 1 ly chè 5k kip rồi quay về ks, tranh thủ rửa ráy và cố chợp mắt trong cái nóng ngột ngạt của Vientiane.


Nằm ở khu vực tả ngạn của sông Mekong, Vientiane yên bình với những mái chùa cong cong lấp lánh ánh vàng và những ngôi nhà theo kiến trúc kiểu Pháp được ví như một hòn ngọc xanh dịu dàng và cổ kính. Ừ, "thành phố trăng" mà, lúc nào cũng êm đềm, tĩnh lặng, không chen chúc hay xô bồ...


Sáng hôm sau 3 đứa lui hui dậy sớm, lang thang ăn sáng ở một quán Nhật rồi đón xe bus đi công viên Bãi Phật cách đó 25km (Budda Park - cách cầu hữu nghị Lào - Thái 4km), vé 6k kip/người, đi mất 1h.
Giá vé vào cổng là 5k kip, ai đem máy ảnh vào thì thêm 3k kip nữa. Thế là tung tăng đi tìm cái gọi là "địa ngục" ở đây :D Trần gian
Địa ngục


Và thiên đường... :)
Trong công viên có tượng Phật nằm rất lớn và các tượng Phật nho nhỏ xung quanh, rêu phong và cổ kính


Thi thoảng có mấy tấm bảng khắc chữ bằng đá đề tên của người tặng hoặc đóng góp công sức xây bức tượng


Trước cổng Budda Park có chị phụ nữ kê cái vỉ than nướng chuối, 1k kip/trái, rất ngon, cả món xôi nếp cuốn với khoai và nước dừa béo ngậy, thơm lừng lựng mà có mỗi 2k kip. :)


Về lại trung tâm đã 4g hơn, bọn tôi thuê xe đạp đi vòng vòng That Luang, ngôi tháp đẹp lộng lẫy, rực ánh vàng và choáng ngợp cả một góc trời phía đông thủ đô. Tháp có hình dáng một nậm rượu, được xây dựng lần đầu năm 1566 trên nền phế tích của ngôi đền Khmer thế kỷ XII. Ngọn tháp chính của That Luang cao 45 m, bao quanh bởi ba lớp tường đồ sộ, trang trí bằng những cánh hoa sen sơn son thếp vàng và những ngọn tháp nhỏ lộng lẫy cách bức tường cánh sen ngoài cùng bởi thảm cỏ xanh mượt và một hành lang có mái xây vòng quanh ngôi đền. Kiến trúc ngôi tháp mang đậm bản sắc văn hóa dân tộc và là biểu tượng quốc gia, được in trên tiền giấy và quốc huy Lào. Tương truyền, trong tháp có lưu giữ xá lợi của Đức Phật là một sợi tóc và rất nhiều châu báu.
Khi chúng tôi đến thì đã hết giờ mở cửa nên chỉ đi vòng vòng được trong khuôn viên (bạn nào đi sau chú ý nhé: Phra That Luang chỉ mở cửa từ 8 - 12g trưa và 13 - 16g chiều, giá vé 5k kip)
Một góc khác
Đúng là những mái chùa cong cong lấp lánh ánh vàng
Rực rỡ dưới trời xanh



Và về lại Patuxay đón hoàng hôn. Rất tiếc là đã hơn 5g chiều nên Khải Hoàng Môn đã đóng cửa, tôi không leo được lên đỉnh tháp.
Focus vào hơn chút nữa


Một trong những biểu tượng nổi tiếng của Vientiane là Khải Hoàn Môn Patuxay uy nghi nằm cuối đại lộ Lane Xang về hướng Đông Bắc. Đây là biểu tượng chiến thắng của người Lào, được xây dựng năm 1962 để tưởng nhớ những người con của đất nước Triệu Voi đã ngã xuống trong cuộc kháng chiến chống Pháp.
Nhìn từ xa, Patuxay trông rất giống Khải Hoàn Môn của thủ đô Paris nhưng mang đậm phong cách kiến trúc Lào với những phù điêu nữ thần kinari nửa người nửa chim bằng đá rất đẹp, bên trong vòm còn có những bức tranh tường chạm nổi tinh xảo.


Ngoài kia nắng vẫn hững hờ trôi


Có tiếc đến mấy thì cũng đã quá giờ làm việc nên cái cầu thang xoắn ốc 7 tầng nhất định không chịu mở cửa cho tôi leo lên trên chụp hình toàn cảnh Vientiane. :-S Về lại GH thì trời đã tối, mấy đứa tranh thủ tắm rửa rồi lại ra đường, lang thang phố xá tìm thứ gì đó để ăn. Dừng chân ở một xe đẩy nhỏ bên đường, và pad Thái (giá 13k kip/dĩa) là món mà ba đứa tôi lựa chọn. Gọi điện í ới để đặt xe về Đà Nẵng mà không được, tổng đài cứ báo ò í e. Đi loanh quanh thì có chỗ agent nhưng ghế ngồi, và đích thân anh chủ agent khuyên không nên đi xe ở chỗ anh bán vé vì vừa mệt lại không đúng giờ. Vừa giận vừa lo, không biết do điện thoại hết tiền hay cái số này không còn sử dụng, tôi hỏi đại anh chủ quán ăn - nhờ anh ấy gọi giùm - thì hóa ra là số điện thoại tôi có đã cũ. Vẫn số đó nhưng phải thêm một chữ số nữa vào trong. Gọi năm lần bảy lượt mới được xác nhận là có vé về (170k kip/người bao gồm một bữa tối). Phù, mừng hết lớn!!! :D
Khuya lơ khuya lắc, tạm biệt anh chủ quán tốt bụng, bọn tôi về lại GH. Mệt quá nên đứa nào đứa nấy lăn ra ngủ. Mai là cả một ngày dài, và hôm nay, tôi tròn 31 tuổi...

4 comments:

  1. Anh đặt tên các chuyến du lịch của anh rất hay, như nhà báo du ịch chuyên nghiệp vậy :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn bạn, lẽ ra mình phải làm nhà báo thì mới đúng nhỉ :-) À mà mình là nữ cơ. :-)

      Delete
  2. Ặc, vậy mà hồi giờ đọc cứ nghĩ là nam kia, bởi giọng văn của chị có vẻ mạnh mẽ. Em xin lỗi nghen :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hì, ko sao, mấy bạn trên phuot.vn lúc đầu ko biết cũng toàn tưởng chị là nam ấy chứ. Rất vui được biết em hen.

      Delete