Con đường tôi sắp đi còn dài lắm, nhưng... sao trong lòng cảm thấy muốn chậm chân. Thời gian trôi nhanh qua tôi, mà tôi thì cứ lang thang mãi ở những cuộc chơi nào đấy!
Tôi hiếm khi được ấm nồng bởi tình yêu của anh. Đôi lúc, một phút thôi, tôi thấy mình già đi... già vạn tuổi. Tôi trăn trở, tôi bơ vơ với những suy nghĩ của mình. Để rồi giờ đây, khi đối diện với đêm, tôi bỗng nhận ra mình chẳng còn trẻ như hồi mặc áo dài đến lớp. Ừ, cũng đúng thôi, 29 rồi còn gì!
Tôi hình dung ra tôi trong tương lai.
Tôi hình dung đến những đứa con
Tôi hình dung ra tôi khi tay bồng tay bế...
Tôi hình dung những công việc tôi phải làm
Tôi hình dung những bài thơ, những truyện ngắn, những câu chữ xuất hiện qua bàn tay tôi
.
.
.
.
Tôi không còn trẻ nữa
nhưng tôi chưa già.
Tôi thấy mình đôi khi thật trẻ con
và đôi khi chợt giật mình trước những suy nghĩ mà đáng lẽ không nên có
Tôi cay đắng nhận ra mình trong hiện tại
quá nhiều nỗi buồn đánh đổi cho quá ít niềm vui
quá nhiều âu lo đánh đổi cho quá ít nụ cười.
Tôi thèm một cái ôm thật chặt
thèm nụ hôn thật sâu
thèm bàn tay siết
thèm ánh mắt nhìn tha thiết
thèm được đọc 1 cuốn sách hay
thèm được khỏe mạnh
thèm viết những câu chuyện thật hay
thèm được làm việc
thèm được nghỉ ngơi
thèm được thư giãn
thèm được 1 chút không phải là mình....
Và anh...
anh có quá nhiều lo toan
cho gia đình
cho công việc
cho bản thân
Đôi lúc anh làm em buồn biết bao
khóc nhiều
nhưng cũng làm em hạnh phúc nhiều
Biết bao giờ
đến bao giờ...
mới được
bỏ qua tất cả
muộn phiền
âu lo
nỗi sợ
... để đến được với nhau....
No comments:
Post a Comment