Saturday, July 15, 2006

Mùa thu lá bay...






"Mùa thu lá bay anh đã đi rồi


Vỡ tan ôi bao giấc mộng lứa đôi


Giờ đành lìa xa thế nhân sầu đau


Hẹn anh kiếp sau ta nhìn thấy nhau...


 


Thế gian ơi sao nhiều cay đắng?


Tình vẫn đắm say, người cũng xa ta rồi


Ngồi ôm vết thương lòng đớn đau


Nghe tình rên xiết trong tim sầu..."


 


Tôi đã từng nghe ca khúc này ở đâu đó nhưng không thể nhớ rõ được là ở đâu. Ngày hôm nay tôi mới thật sự hiểu lời ca của nó. Da diết, nồng nàn nhưng quả thật, buồn quá. Tôi thích mùa thu với lá vàng khô, với nắng hanh, với gió mát... Tất cả làm ta có cảm giác mùa thu buồn, rất buồn. Mùa thu không có hoa khoe sắc thắm như mùa xuân, không có những cơn mưa rào mùa hạ, không có cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông...


"Như giấc mơ dịu dàng mùa thu vàng mênh mang. Lắng nghe trong gió khúc hát nhẹ nhàng, mùa thu ngây ngất đắm say... - Mùa thu xao xuyến xanh thắm bầu trời, khoảnh khắc trái tim vẫn mong chờ..." (trích ca khúc Mùa thu vàng). Tôi không thích cái hẹn kiếp sau, nghe nó xa xôi và mờ mịt quá. Con người ta không sống vì quá khứ mà sống vì hiện tại và nghĩ đến tương lai. Vậy tại sao không sống cho trọn vẹn ngày hôm nay?




No comments:

Post a Comment