Thursday, September 18, 2008

Vì vô tình, anh đã đẩy em ra xa




Em không biết, cũng không dám biết em có còn yêu anh hay không. Nhưng rõ ràng em đang nghĩ đến anh nhiều hơn. Rõ ràng hình bóng anh mỗi phút, mỗi giây đều ngự trị trong lòng em.

Trớ trêu thay! Em muốn nhắn tin cho anh, muốn gặp gỡ anh, muốn nghe giọng nói của anh, muốn đọc những dòng tin anh nhắn cho em. Ngọt ngào và tình cảm! Em biết rõ ràng em đi sai đường và anh thậm chí có thể hoặc đang đùa giỡn với tình cảm của em, hoặc trong lúc khúc mắc với N. đã tìm đến em như một cách để lấp chỗ trống.


Anh hay để em phải nhắn tin mà không được nhắn lại. Anh không nghe em tâm sự về việc gia đình và chia sẻ cùng em. Và chỉ thế thôi, coi như anh đã tự khóa cánh cửa lòng em lại rồi.

Yêu anh, em cũng phải giấu giếm rất nhiều. Không được lên nhà anh, không được gặp gỡ mọi người trong gia đình anh, không được đi chơi cùng anh, cũng không được có cảm giác hớn hở giới thiệu anh với bạn bè của em...


Em biết em và anh sẽ không đi đến đâu bởi em không muốn mọi việc rối tung lên, em không đủ can đảm đối mặt với sự thật. Em đã cố gắng để mỗi lần nghĩ đến anh thì không nhắn tin cho anh, vì em càng mong hình ảnh anh, những dòng tin của anh thì em nghĩ đến anh nhiều hơn. Em cũng đã cố gắng không còn nghĩ đến anh nữa, để rồi quên đi, để rồi chuyện này mãi lùi vào quá khứ.

Nhưng anh đã để em đơn độc trên trận chiến ấy. Những dòng tin của em chỉ có đi mà không về. Anh hoàn toàn dửng dưng, anh hoàn toàn không cho em một tín hiệu, một sự chở che, tiếp sức nào hết. Em nhá máy vì sợ máy anh hết pin, nhưng không, vẫn liên lạc được bình thường. Em thực sự thất vọng, thực sự không hiểu nổi anh...


Em biết rồi em sẽ quên và phải quên anh bởi chuyện này có hay ho gì đâu. Nó khiến em mang cảm giác của người có tội. Nhưng em chỉ muốn anh hiểu rằng, vì sự vô tình của mình, anh đã đánh mất em!



1 comment:

  1. Hanh oi, hay co gang quen nhung nguoi khong dang nho di nguoi dong canh ngo giong nhu Hanh ne, va chung ta cung co gang nhe.

    ReplyDelete