Saturday, April 21, 2007

Lặng lẽ...




Có kỷ niệm không kể thành chuyện được
Có niềm vui ẩn giữa nỗi buồn
Có tâm sự mà không sao san sẻ
Có một thời không thể dễ dàng quên

Có mối tình chỉ đi từ một phía
Nên không vui, cũng chưa hẳn là buồn
Chôn vơ vẩn trong lòng thăm thẳm
Bến đậu yên rồi, sóng nhớ cứ trào lên.

Còn nguyên vẹn vở học trò ngày ấy
Mở ra bên khung cửa sau vườn
Có một người tình cờ qua đấy
Chỉ một thoáng nhìn, nghèn nghẹn ở trong tim

Ánh mắt ấy dịu dàng như tia chớp
Tiếng sét đánh vào khoảng trống bình yên
Sau choáng váng là bồi hồi xao xuyến
Từ đây rồi hết vẻ hồn nhiên

Lặng lẽ đắp đầy thêm nỗi nhớ
Bụi thời gian cũng phủ dầy lên
Người ấy cũng vô tình khuất hẳn
Bỏ lại một nửa đời và dự cảm vừa nhen...

No comments:

Post a Comment