Monday, November 20, 2006

Ích kỷ




Truyện ngắn của Giang Huỳnh


-------------------------------------


“Với anh, cuộc sống thế là đủ!”, anh đã luôn luôn nói như thế mỗi lần ở bên cạnh em. Và anh nói câu đó bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng và lần đầu tiên thì em đáp lại bằng cách bẹo vào má anh. Lần thứ hai anh nói câu đó, em vẫn cảm thấy rất vui và em đã nựng anh bằng cách nhéo tai anh đến đỏ lự. Lần thứ ba, khi anh nói, em hỏi anh “anh nói có thật lòng không?”, và khi anh trả lời rằng anh thật lòng, em đã kéo anh lại gần bằng cách nắm cổ áo anh và thưởng anh một nụ hôn. Lần thứ tư, em chỉ mỉm cười và lần thứ năm, em lơ đễnh nhìn những giọt cà phê rơi trong tách. Em nhớ lúc đó anh vẫn nghiêm túc và chân thành như ngày đầu tiên.


 


“Anh không dám nghĩ rằng một lúc nào đó xe em hư như thế này, anh lại không là người được em gọi!”, anh nói câu đó khi hối hả đến dắt xe cho em, cái xe chết tiệt nằm quay đơ dưới trời nắng đổ lửa. Nhưng em đã không thấy được ý nghĩa của câu nói này vì mải bực bội khi trễ giờ lên lớp. Em nhớ lúc đó gương mặt chúng ta thật khác biệt, em đi bộ thong dong mà cau có, anh hì hục dắt xe nhưng cứ cố chọc cho em cười.


Cái cống lớn nằm trước cửa nhà, mỗi lần em khóa hay mở cửa đều hay làm rớt chìa khóa xuống cống. Lần thứ nhất đến câu chìa khóa lên cho em, anh nói đùa “anh sinh ra là để móc cống cho nhà em!”. Rồi anh hẹn người đến dời cái cống sang một bên, em mải mê đi tiệc sinh nhật quên về để anh đợi gần hai tiếng, cái cống cũng không dời được. Lần thứ hai, em lại gọi anh. “Mai anh gắn cục cao su vào cái chìa khóa để nó rớt xuống lại tưng lên!” – anh cười hehe cứ như là để cho em bớt áy náy.


 


“Anh sẽ không đi bất cứ nơi đâu nếu không có em theo cùng!”, anh đã nói như thế khi em hối thúc anh đi du học và lúc đó em đã giận dỗi bỏ về sau khi kết luận rằng em sẽ không bao giờ tiến xa hơn với anh nếu anh cứ tỏ ra là một người không cầu tiến.


“Em có tính tặng anh quà gì để anh lên đường không nhóc?”, anh khều khều em khi em đang xem chương trình thời trang sáng chủ nhật. “Anh thích gì?”, hình như em hơi vô tâm. “Anh muốn bứng cây củ cải em đang trồng trước nhà!”, câu trả lời của anh làm em phải rời mắt khỏi tivi và quay sang nhìn anh trân trối. “Anh sẽ gói ghém nó để đem được lên máy bay. Qua tới đó anh sẽ kiếm đất trồng xuống. Và mỗi khi tưới nước anh sẽ nhớ đến em!”


 


Rồi anh cũng lên đường du học. Ngày anh ở sân bay, em lại đến trễ. Lúc taxi sắp tấp vào, thấy anh đứng ngóng em, em cảm thấy hối hận vì sự vô tâm của mình và em nhớ ra rằng trong hai năm quen anh, em chưa bao giờ là người đến sớm. Em đã khóc khi anh ra đi và em cũng nhớ rằng anh bước đi vội vàng để tránh ánh mắt của em. Em vẫn nhớ hoài giọng nói của anh trầm ấm qua điện thoại khi anh đang ở trong phòng kính: “Em nhớ sấy tóc, đừng đi ngủ ngay sau khi gội đầu!”, “Em nhớ chỉnh máy lạnh ở 23 độ thôi vì em hay viêm họng!”... và “Em nhớ chờ anh!”.


Bây giờ em nhớ, nhưng tại sao một năm trước, khi em chưa mất anh, em lại không nhớ gì cả! Thế mà anh chưa bao giờ nặng lời với em.


 


“Nhóc ơi, sao em viết thư cho anh ngắn quá, anh chưa kịp kéo ghế ngồi là đã đọc hết mất rồi!”. Và anh gửi về cho em những món quà anh làm từ cây củ cải anh trồng, những cái tượng khắc từ củ cải phơi khô. “Mỗi khi khắc những củ cải này anh lại nhớ đến em! Mỗi tháng anh gửi về tặng em một cái. Cho đến khi em nhận đủ hai mươi cái là anh sẽ về!”.


Tất cả hai mươi cái đều có tên anh và em bên dưới. Con miu nó gặm nát hết một cái nên sau đó em gói ghém tất cả cho vào hộc tủ. Em gửi lại cho anh những tấm ecard, những chiếc đĩa hát và những món quà lưu niệm mà em thấy ngộ nghĩnh trong những lần đi shopping cùng bạn bè. Chẳng có món quà nào do chính tay em làm.


 


“Anh sắp về và anh mong ngày về anh sẽ có em!”. “Trời! Anh làm như em sắp bỏ đi đâu đó vậy”.


Rồi anh về và em lại đến trễ.


 


“Trường đại học kêu anh qua bên đó làm trợ giảng. Em có đồng ý cho anh đi không?”. “Anh phải tự quyết định cho anh chứ sao lại hỏi em?”. Em đã trả lời và đã đinh ninh rằng anh sẽ không đi. Chưa bao giờ em thấy anh buồn như thế, cũng có thể là vì em chưa từng nghĩ đến cảm xúc của anh. Vậy nên em đã mất anh mà không hề biết trước. Một sự thật đau lòng là người ta không bao giờ biết quý trọng mọi thứ cho đến khi người ta nhận ra nó quan trọng với mình. Nhưng đó chính là lúc mà mọi thứ đã trở nên quá muộn màng.


 


“Giữa chúng ta không có người thứ ba nhưng có lẽ em sinh ra không phải để dành cho anh. Anh đã đóng một vai phụ cần thiết trong cuộc sống của em! Anh thấy vui vì điều đó. Nhưng cuộc sống với anh như thế là không trọn vẹn, vì anh không có em. Mặc dù vậy, anh thấy anh cần phải rời khỏi nơi này. Đất nước đó chẳng có ý nghĩa gì với anh nhưng nó lại là nơi quen thuộc nhất không chất chứa hình bóng của em!”.


 


Sau khi gội đầu em đã có thói quen sấy tóc. Em vẫn nhớ ai dặn em phải chọc thủng cái trứng gà trước khi bỏ vào lò viba để nó khỏi vỡ. Em vẫn nhớ ai dặn em khi trời mưa phải rút dây nối ăngten ra khỏi tivi và phải luôn tắt đèn khi ngủ để không hại mắt. Duy chỉ có cái cống trước nhà em là vẫn nằm ở vị trí cũ, để mỗi lần làm rơi chìa khóa em lại nghĩ rằng sắp có anh đến nhặt lên giúp em.


(Trích Tuổi Trẻ)

No comments:

Post a Comment