Thursday, June 29, 2006

Trò chuyện đầu tuần - A story in the beginning of this week...

Dù rất thích câu chuyện lãng mạn Cây, Lá và Gió, nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ mình là Lá! Bởi là Lá, hoặc sẽ phải bám níu vào Cây, hoặc phải nương mình theo Gió. Dù là có thể được lựa chọn, nhưng vẫn chỉ là sự lựa chọn giữa những phương án phụ thuộc khác nhau. Không như thế này thì là thế kia. Mà cuộc sống đâu có nghèo nàn những phương án lựa chọn như vậy?!


Dù có là con gái, nhưng tôi không bao giờ nghĩ mình là một cái xương sườn của ai đó, sinh ra là để thuộc về ai đó, không có đời sống riêng, giống như một số mệnh đã định trước, nhẫn nại tuân theo, sợ hãi một cuộc sống độc lập, nhiều biến động. Tôi tin rằng, trước hết, tôi thuộc về chính mình. Tôi phải tự chịu trách nhiệm về việc tôi hạnh phúc hay bất hạnh, thất bại hay thành đạt, không thể đổ lỗi cho cha mẹ, cho hoàn cảnh, hay số phận...


Tôi có thể khóc. Nhưng không bao giờ thất vọng nếu sau khi khóc Bụt không hiện lên, cũng không có bà tiên nào xuất hiện. Sau nước mắt vẫn chỉ có tôi một mình đối diện với vấn đề của mình thôi. Tôi biết, nếu tôi không lên tiếng, không hành động, thì cũng sẽ không có ai lên tiếng hay hành động thay mình.


Sống lành mạnh và trong sáng, nhưng tôi không nghĩ rằng những định chế về con trai phải thế này, con gái phải thế kia là điều mình phải nhất nhất tuân theo! Cái quan trọng là tình yêu chín chắn mai này tôi tìm thấy khi đã trưởng thành, hài lòng, chủ động, hạnh phúc, cảm thấy được tôn trọng, bình đẳng. Tôi nghĩ rằng giá trị của một cô gái từ lâu đã vượt qua những định chế không còn phù hợp.


Đứng trước mỗi kỳ thi, tôi đều hạ quyết tâm. Nhưng tôi không bao giờ cho rằng một kỳ thi nào là "kỳ thi sinh tử", hay "kỳ thi quyết định". Bởi như vậy, có cảm giác rằng qua được kỳ thi là sống, không qua được kỳ thi là chết. Và thực sự là có những sỹ tử đã chọn cái chết khi biết mình thi trượt. Một kỳ thi cũng không thể quyết định được điều gì, điều quyết định chính là chúng ta, dù đỗ, dù trượt, sẽ làm gì sau đó!


Tôi luôn cố gắng hết khả năng của mình. Nhưng tôi không bao giờ bắt mình phải thi đỗ tất cả các kỳ thi, phải vào Đại học, phải vào làm ở đâu đó, phải trở thành ai đó, phải sở hữu những thứ tài sản nào đó, phải sống trong những khuôn mẫu hạnh phúc và thành đạt đã không còn phù hợp với một thế giới ngày có càng nhiều cơ hội, ngày có càng nhiều cách để hạnh phúc theo cách của mình...


Tôi rất giàu trí tưởng tượng khi nghĩ về tương lai của mình, vượt ra khỏi mọi khuôn mẫu có sẵn, giữ mình linh hoạt để sẵn sàng đón nhận mọi tình huống, mọi đổi thay, đón nhận cả những cơ hội đến bất ngờ, có khi là ngay sau môt thất bại. Bởi tôi không tin vào định mệnh! Chẳng có gì là được định trước, tất cả là do chúng ta tạo dựng, hoặc có ý thức hoặc vô thức. Bởi vậy tôi sẽ sống thật có ý thức để nắm giữ cuộc đời mình, trở thành người mà tôi muốn trở thành.


(Trích H2T)

No comments:

Post a Comment