Monday, August 14, 2006

Cà phê đầu tuần




Viết cho ngày khai trường đã xa...

-------------------------------------------------------


Con có nhớ niềm vui của buổi học đầu tiên? Đó là khi con về khoe mẹ là cô giáo đã gọi con không phải bằng tên gọi ở nhà mà bằng tên khai sinh, một cái tên rất dài và đặc biệt. Và điều thú vị đầu tiên mà con học được chính là con đang có một cái tên rất đẹp, cái tên cha mẹ đã gửi gắm bao nhiêu âu yếm, sướng vui và kỳ vọng khi con chào đời. Đó là niềm vui được phát hiện về bản thân.


 


Con có nhớ niềm vui khi con viết được chữ A, và phát hiện ra là có rất nhiều chữ A ở khắp mọi nơi? Thậm chí con đã có cả một bài hát toàn chữ A, con đã ngân nga nó suốt một tuần. Rồi niềm vui khi biết về phép cộng. Con có thể cộng những ngón tay, những ngôi nhà, những chú chim, những quả táo, những cái kẹo, những chiếc ô tô. Thật kỳ diệu là con có thể cộng được mọi thứ. Đó là niềm vui của sự hiểu biết.


 


Niềm vui khi con có thể tự đánh vần cuốn truyện tranh yêu thích mà không cần bố đọc giúp. Đó là niềm vui của sự độc lập.


 


Niềm vui được mẹ trao cho một phong bì có đựng tiền học phí để con mang đến lớp nộp cho cô. Đó là niềm vui vì được tin tưởng.


 


Niềm vui khi con biết câu trả lời và giơ tay, và vẫn vui dù không được cô gọi. Đó là niềm vui của sự tự tin.


 


Niềm vui khi cô giáo đến thăm nhà mình! Vị khách người lớn đầu tiên của con. Cũng là lần đầu tiên, con được cùng bố mẹ ngồi tiếp khách. Đó là niềm vui của sự hãnh diện.


 


Niềm vui khi các bạn cùng lớp gọi điện đến hỏi thăm con khi con phải ở nhà vì bị cảm. Đó là niềm vui được sống giữa bạn bè.


 


Niềm vui khi tháng trước con chỉ được điểm 5 điểm 6, tháng này con đã được điểm 7 điểm 8. Đó là niềm vui được vượt qua chính mình.


 


Niềm vui được nghe tiếng trống báo hiệu tiết học cuối cùng kết thúc, con và các bạn như bầy chim sẻ, ríu rít tan trường. Đó là niềm vui thảnh thơi của người đã hoàn thành công việc, biết đã đến lúc được nghỉ ngơi.


 


Mẹ sẽ tiết lộ cho con điều bí mật này: Vì sao trẻ con trên thế giới này đều thiết tha được đến trường, dù phải vượt qua hoang mạc và rừng thẳm, chiến tranh và nghèo đói, dù là mùa mưa hay mùa khô, dù là đi từ lúc gà chưa gáy sáng, dù là trong bụng rỗng không, dù phải trọ học xa nhà trong lều tạm hay lớp học chỉ là thanh tre nứa lá? Không chỉ bởi vì kiến thức có thể thay đổi số phận con người, và con người có kiến thức có thể thay đổi tương lai xứ sở mà họ mang trong tim. Mà còn bởi vì trường học là một xứ sở của Niềm Vui.


                                                                                                                (Trích HHT)

No comments:

Post a Comment