Thursday, July 8, 2010

Nha Trang - Ngày ấy, bây giờ



Công bằng mà nói, với tôi, Nha Trang không có gì xa lạ! Sau gần 10 năm quay trở lại, thành phố biển vẫn nhỏ nhắn, đáng yêu, hiền hòa ôm tôi vào lòng. Những giấc mơ khi xưa lại có dịp trỗi dậy, những thời khắc đã xa lại có dịp quay về! Biển vẫn thế, trong lành và xanh biếc, vỗ về tôi nhè nhẹ như muốn xóa đi những khúc mắc đau thương, phiền muộn ở trong lòng.






Nha Trang bây giờ không còn cái vẻ đẹp nên thơ như ngày trước! Sớm tinh mơ, dân tình đổ xô ra biển, người theo nhau chạy bộ, người rủ rê chơi bóng chuyền, người lại í ới kéo nhau đi tắm! Sau khi để từng con sóng lặng lẽ vuốt ve, để ánh nắng ban mai vỗ vai chào buổi sáng, người ta lại lục tục quay về nhà, ghé một góc vỉa hè, mời nhau một ly sữa đậu nành nóng hổi thơm mùi lá dứa. Ngày tôi quay trở lại, vẫn cái bàn nho nhỏ, vẫn cái nồi sữa đậu nành thơm lựng, vẫn bãi biển Trần Phú dịu dàng, nhưng đông người hơn, tấp nập hơn, và xô bồ hơn. Thành phố mất đi cái trong lành của buổi sớm, cái e ấp se lạnh của gió biển lúc chiều về, cái không khí của một thành phố biển.


Loay hoay tìm chỗ ăn, tôi chịu không thể nhớ nổi địa chỉ của quán phở Nha Trang, hay quán bún sứa Nguyên Loan nổi tiếng. May có cô bé đồng nghiệp nhắn tin chỉ đường. Bún sứa bây giờ cũng không còn ngon nữa, vị ngọt nhạt, không đậm đà, bánh canh chả cá cũng chỉ còn ngon trong tiềm thức. Chỉ có một điều không thay đổi, quán quá chật trong khi khách đến ăn lại quá đông, và thực khách thì hồn nhiên xả rác ngay dưới sàn nhà cho dù quán có đặt những cái sọt ngay bên dưới chân khách! 
May mắn thay, phở - cái món được xem là quốc hồn quốc túy của dân tộc Việt - vẫn đậm đà hương vị như ngày nào! Tôi chỉ thích thưởng thức phở Nam - nghĩa là phở nấu theo kiểu của người miền Nam, với sợi bánh nhỏ, dai chứ không thích loại bánh phở sợi to, mềm như phở Bắc. Bước chân vào quán, cô bé phục vụ hỏi ngay rằng anh/chị dùng loại phở nào! Đây là điểm khác biệt với ngày xưa, có lẽ vì số lượng du khách từ ngoài Bắc vào chơi đông hơn nên họ cũng đòi hỏi quán phục vụ đa dạng hơn. Vừa thưởng thức vừa quan sát, tôi thấy người dân Nha Trang ăn phở theo một cách rất đặc biệt! Họ cho nước mắm sống, ớt hiểm bằm, tương đen, tương đỏ, tiêu xay và tương ớt ra dĩa, trộn đều rồi chấm với thịt bò chứ không ăn ngay trong tô hoặc chỉ chấm tương ớt đơn thuần như người miền Nam hay người miền Bắc.


Sau khi no nê với phở, không còn gì thú vị hơn là được lòng vòng dạo phố. Đầu óc thảnh thơi, không nghĩ ngợi, không lấn cấn, không bị làm phiền vì những cú điện thoại không mong muốn! Nắng sớm vừa lên, biển mát lạnh, phố xá vắng tanh, chỉ có du khách là có dư dả thời gian để ung dung, tự tại, để được thỏa sức làm những gì mình thích! Vi vu phố xá rồi mua sắm ở chợ Đầm, lang thang ngắm cầu Trần Phú, ngắm cảnh Tháp Bà Ponagar là những lựa chọn mà đa phần mọi người đều liệt kê trong danh sách những-nơi-phải-đến của mình. Tôi không quay lại Tháp Bà và chợ, chỉ đi dạo quanh Nhà Thờ Đá (hay còn gọi là Nhà Thờ Núi - Nhà Thờ Chánh Tòa Nha Trang) bởi tôi bị mê hoặc bởi lối kiến trúc cổ được xây dựng từ thế kỷ XIX.


Nhà thờ được xây trên đỉnh núi Bông cao 8m, trên đỉnh tháp chuông có chiều cao 28m thẳng tận trời xanh là thánh giá. Sừng sững giữa trời, một dãy hành lang nhỏ của nhà thờ đang được tu sửa và xây mới lại, lấp ló sau nhành phượng vĩ.


Dọc theo lối đi lên, phía bên phải là những hộc nhỏ đựng di cốt của người quá cố được ghép vào tường đá.


Một địa danh khác mà tôi buộc phải ghé thăm vì bất ngờ trước vẻ đẹp lộng lẫy và rực rỡ của nó - đồi Bảo Đại.


Rực thắm một màu hoa phượng đỏ bên vòm lá xanh mướt và những gốc cây khô trụi.


Đơn giản là đẹp! Đẹp đến mức nao lòng!


Chỉ tiếc một điều, cái bãi tắm khá đẹp ngay dưới chân đồi - nơi mà ngày xưa được xem là bãi tắm riêng của Nam Phương hoàng hậu - giờ chỉ toàn rác là rác! Du khách chỉ ngồi trong lều hóng gió và thưởng thức hải sản, còn tắm biển thì chẳng mấy ai tha thiết!


Làm sao có thể nhúng mình xuống biển khi mà cách đó có vài bước chân là những cái vỏ lon, rồi bao xốp, rồi rác các thể loại...


Có lẽ, đồi Bảo Đại chỉ nổi bật và đẹp nhất khi tiết trời vào hạ! Chậc, đã được lên phim "Những đứa con thành phố" - một phim nói về cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp tại Nha Trang năm xưa - cơ mà! :)


Đi gần hơn một chút là bến tàu Cầu Đá. Tôi luôn bị thu hút bởi những chiếc tàu neo trên bến cảng, cho dù là tàu du lịch đang chờ khách hay tàu đánh cá vừa về.


Hãy thử tưởng tượng, trước mắt bạn là những chiếc tàu to lớn dập dềnh trên sóng, ánh nắng mặt trời rọi xuống phủ lên biển một màu bàng bạc lấp lóa


Và bạn đứng đó đợi thuyền về - những chiếc thuyền mang nhiều tôm cá! Một cảm giác thú vị mà không biết có mấy ai có đủ thời gian để chiêm nghiệm và nhận ra điều đó hay không!


Buồn thay khi thấy những dự án xây dựng khu nghỉ mát ven biển còn đang dang dở, mà chẳng biết đến khi nào mới được hoàn thành! Tôi lạc bước đến khu vực Bãi Tiên, nơi đây đìu hiu vắng vẻ, không một bóng người. Resort thì bỏ hoang, chỉ còn lại những tàn tích của một công trình chưa-xây-xong-đã-lụi-tắt!


Dạo biển mãi cũng chán, tôi chuyển sang thăm thú ao hồ, sông suối, và rừng, theo đúng sở trường của mình! ;) Đường đến suối Ba Hồ đi ngang thắng cảnh đầm Nha Phu. Phải nói là phong cảnh tuyệt đẹp, bên biển bên rừng. Núi non trùng trùng điệp điệp quây quần ôm lấy biển cả bao la!


Chưa kể hai bên ven đường là những thảm mạ vừa gieo xanh ngút ngàn, trải dài tầm mắt! Tiếc là xe chạy nhanh nên tôi chỉ có thể lia máy chụp vội! :( Hẹn một dịp khác sẽ trở lại với đầm Nha Phu!


Sau khi chạy tới lui vì sai đường, cuối cùng tôi cũng đã có dịp đặt chân đến Ba Hồ. Thắng cảnh này được hình thành do sự kiến tạo của thiên nhiên, bắt nguồn từ một dòng suối trên đỉnh núi Hòn Sơn cao 600m, dài hơn 10km giữa một hệ sinh thái rừng nguyên sinh. Nước suối có màu xanh thẳm, từng hòn đá nhấp nhô xung quanh len lỏi trong khu rừng nhỏ, tiếng ve râm ran gọi hè!


Người dân và du khách đến tắm suối khá đông, đặc biệt là khách Tây. Ở đây có những hòn đá chồng lên nhau tự nhiên tạo hình thành những chiếc nấm xinh xắn.


Vì sức khỏe không cho phép (do cái chân vẫn còn đau và sưng :(() nên tôi không thể do thám để khám phá hết cảnh đẹp của suối Ba Hồ. Chỉ nhớ, đường vào suối có vườn thanh long xanh mát, có ao sen khoe sắc hồng tím giữa trời xanh... Có lẽ vì sợ trộm mà người ta rào kín cái ao sen lại, tôi chẳng thể chụp được ảnh, cũng chẳng hái được một búp sen nào! :(


Đường từ Ba Hồ về lại thành phố ngập tràn hoa phượng đỏ! Không khéo Nha Trang giành mất cái tên gọi đặc trưng của Hải Phòng ấy nhỉ! :)


Qua cầu Trần Phú


Chỗ này là đồn biên phòng của khu vực Xóm Bóng - người ta không cho chụp ảnh! Tôi đợi cho xe chạy qua rồi lia máy trong tích tắc, các anh dân phòng chắc đang ngủ trưa, chẳng hay biết gì! :D


Qua tháp trầm hương ở khu vực quảng trường 2-4


Ở đây chiều chiều người dân bản địa kéo nhau ra hóng gió biển, thả diều


và chơi trượt patin. Rợp trời chỉ toàn diều bay phấp phới, gợi nhớ lại trong tôi một "tuổi thơ dữ dội" ;)


Thong dong đi ăn bánh xèo mực - một món khá đặc biệt ở xứ biển.


Sau gần 10 năm, quán nhỏ bên đường không có gì thay đổi, vẫn chỉ một cái lò than, một cái chảo và vài cái bàn con con, ngay-trước-cổng-chùa!!! :P :))


Thả bộ dọc theo đường Trần Phú, xuôi về hướng Phạm Văn Đồng - một bên là những quán cafe có view nhìn ra biển, một bên là Hòn Chồng - nơi người ta có thể vác cần ra ngồi thong dong, tận hưởng thú vui câu cá


Hòn Chồng lên khu du lịch - trông có vẻ đẹp hơn lần trước tôi ghé :D


Chiều dần buông, thành phố lên đèn. Chỉ một quang gánh nhỏ với vài con khô, mấy trái xoài xanh và cóc ổi, đã đủ cho một cuộc mưu sinh...


Cả Tây cũng lao vào kiếm sống ở thành phố biển, trong một góc chợ đêm...


Tranh thủ nghỉ giải lao trong khi chờ khách


Thành phố về khuya. Thú vị nhất là sau khi dạo biển đêm, được ngồi ở một góc ngã tư, thưởng thức món cơm gà vàng rộm


ăn kèm gỏi gà rau răm, dằn thêm chén cháo thơm sực mùi tiêu. Chẹp, ngon không thể tả! :)


3 ngày ở Nha Trang dường như chưa đủ để cảm nhận hết những gì đẹp nhất, tinh hoa nhất của thành phố này.  Ngày về, tôi lại thao thức nhớ bánh ram,


nhớ những chiếc nem Ninh Hòa ngon ngọt,


nhớ cả ly chè bông cỏ ngọt lự giữa trưa hè!


Và nhớ những cung đường biển xẻ ngang sườn núi...


Với hàng phi lao xanh ngắt


Với những cây cọ rợp bóng một khoảng trời


Đường dài thênh thang trước mắt


Nhớ, để mong một ngày sẽ được quay trở lại thành phố biển thuộc miền duyên hải Nam Trung Bộ, nơi có nắng vàng, cát trắng, biển xanh


nơi có rất nhiều bạn bè mà tôi yêu quý


Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi

(Trích "Biển, Núi, Em và Sóng" - thơ Đỗ Trung Quân)
http://picasaweb.google.com/sch2980/GroupMTeamBuildingWorkshop2010#

2 comments: