... Về tới Kuala Lumpur là khoảng hơn 10g. Sau khi cho 3 người đi
cùng xuống nơi, bác tài taxi tên Lee hỏi tui giờ đi đâu. Tui bảo bác cho về Bukit Jalil để mua vé đi Cameron Highlands. Sau khi trao đổi vài câu về
chuyện giờ giấc xe bus từ KL đi Cameron thì bác hỏi, "Hay là tao chở mày đi Cameron luôn, mày là boss của tao! Lên đó mày thích đi tham quan ở
đâu tao đưa mày đi, kiêm tour guide cho mày. Mai về lại KL?" Nghĩ cũng có lý, vì bây giờ tui đến Bukit Jalil chưa chắc đã mua được vé bus đi Cameron
ngay, và lên đó thì muốn đi tham quan vòng vòng cũng sẽ phải tìm phương tiện di chuyển khác, chưa kể tình trạng kẹt xe. "Vậy tui phải trả chú bao
nhiêu?" (Vì ông ấy đã 50 tuổi nên tui gọi là Uncle Lee :D). "2 ngày 400MYR thôi, ok? Giá đó là rẻ hơn nhiều so với mày thuê taxi ngoài rồi đó!" Tui nghĩ
bụng, taxi nào mà chả bảo là đi xe mình rẻ hơn! :)) Tui gật đầu mà chưa thèm trả giá! =)) Cứ đi Cameron đã rồi tính!
Đường từ KL lên Cameron khá xa, khoảng 250 - 280km. Chạy trên xa lộ, nhưng giờ cao điểm nên không chạy nhanh được. Ấy
là tui thấy hạ tầng giao thông ở Malaysia khá ổn hơn so với VN mình rồi, thế mà vẫn không tránh khỏi cái nạn kẹt xe. Vật và vật vờ, tui đuối toàn tập,
vừa mệt vì hôm trước thiếu ngủ, vừa đau đầu vì sau một chặng đường dài chưa được nghỉ ngơi..
Tranh thủ ghé ngang cung điện Hoàng gia. Cung điện chỉ mở cửa cho du khách vào tham quan vào những ngày quốc lễ của Malaysia thôi nên tui
đành chụp bên ngoài, rất đẹp! :) Chỗ vua ở có khác!
Trưa, bác tài cho xe nghỉ ở một trạm dừng chân trên đường. Ở đây người ta bán đầy món Tàu, có cả một ít món Thái và món
Mã Lai. Tui đói, nhưng không ăn được vì mệt! Mà món ăn cũng rất khó nuốt, nhất là với cái đứa kén ăn như tui! :-S Hic! Ăn được một nửa phần cơm,
uống thêm 1 ly Milo, nghỉ ngơi dăm phút cho lại sức. Bác tài mua cho tui viên thuốc cảm, bảo tui uống cho khỏe. Tui chỉ dám nhấm một tí, vì sợ...
thuốc mê! Hic! Cũng may là không phải, nên sau đó, trên đoạn đường từ trạm dừng chân đến Cameron, tui cảm thấy đỡ và tỉnh táo hơn!
Đường lên Cameron là những khúc cua ôm quanh núi như thế này, y như đường đi Đà Lạt nhà mình vậy!
Dừng chân ở thác nước tên là Lata Iskandal
Non xanh nước biếc làm tui tỉnh người hẳn! :)
Đi thêm một đoạn khá xa nữa, cũng toàn những cung đường uốn lượn, hơn 2g chiều, tui có mặt ở trung tâm thị trấn
Cameron. Chui vào hostel Twin Pines tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy thoải mái hẳn. Vì đây là hostel dành cho dân backpacker nên phòng nhỏ nhưng
được cái sạch, mỗi tội phòng tắm nằm bên ngoài (shared bathroom). Tui, quần áo các thứ không quan trọng thì bỏ trong phòng, còn lại những thứ
quý giá, bỏ balo, đem luôn vào phòng tắm. :D Tắm xong thì dọn dẹp đồ đạc cho gọn, rồi vòng vòng trong khu vực hostel. Ở đây người ta rất yêu thiên
nhiên nên trồng khá nhiều hoa và cây xanh, hostel nào cũng nằm giữa một rừng hoa sặc sỡ. ;) Trông xinh lắm!
Sau khi tỉnh táo, điều đầu tiên tui nhớ ra là thằng cha lễ tân người Ấn thối tiền cho tui thiếu! :(( Tui đưa 50MYR, trả tiền phòng
31MYR thì phải đưa tui lại 19 đồng chớ. Đằng này đưa có 9 đồng hà! :( Lúc đó mệt quá cũng quên không đếm lại, chỉ lo vô cất đồ rồi tắm cho khỏe. Hic!
Giờ sao ta? :-?
Tui nghĩ nhanh rồi quyết định phải đòi tiền. Ra quầy lễ tân, ngoắc thằng cha đó lại, cười duyên một cái ;) rồi bảo "Nãy mày thối
tao thiếu tiền!" Hehe, mặc hắn nghệch ra, phải giải thích rõ là thiếu thế này thế này, hắn mới hiểu, gật gật, rồi móc túi đưa tui 10 đồng còn lại. Hà hà,
đòi được tiền rồi, đi chơi thôi! :D
Điểm đầu tiên tui ghé thăm là Bee Farm - một nông trại chỉ nuôi ong lấy mật. Miễn phí nhé! ;)
Đám hoa tím này được trồng để nuôi ong
Tổ ong nè
Ở nông trại, ngoài việc nuôi ong lấy mật, người ta còn kinh doanh các mặt hàng và sản phẩm từ ong: sữa, mật ong, xà bông,
kem dưỡng... Đủ thứ hết, và nghe bảo là rất tốt vì họ nuôi thiên nhiên. Tui còn đi nhiều nên không xách chai mật ong nào về được, hụ hụ!
:(
Sang Butterfly Farm thăm bướm, vé vào cổng tới 5MYR :(
Bướm đậu kín trên lưới, nhìn từ xa cứ như là bướm giả! :)
Không chỉ có bướm mà còn có cả côn trùng, hic! Rắn, bò cạp, ốc sên, kỳ nhông, ếch ộp... Đủ cả, trông ghê lắm! :((
Con nào con nấy to đùng đoàng, như con ếch cụ này chẳng hạn! :-S Dòm thấy sợ! :((
Bước ra khỏi nông trại côn trùng là 5g chiều, trời vẫn sáng trưng. :D Làm một vòng thăm phố phường Cameron cái!
;)
(Thị trấn Cameron cũng có nhà cao tầng, có nhiều xe hơi, có cả dây điện leo chằng chịt :D)
Một góc chợ ẩm thực
Người dân Mã cũng thích chơi đánh đề :D, nhưng họ có từng cái tiệm nhỏ như thế này, mỗi tiệm có khoảng 4 máy. Thích số
nào thì mua rồi hôm sau quay lại để dò, và mua số ở đâu phải lãnh thưởng ở đó.
Một quầy hàng bán quà lưu niệm gồm những thứ có thể gọi là đặc sản của riêng Cameron. :) Tui sa đà vào đây hết 30p, may là
không thích shopping nên chỉ ngắm cho biết! :)) Tất tần tật những gì có thể làm đồ souvernir, người ta đều làm, rồi gắn lên đó dâu, nho, cam, chanh,
táo, ong, côn trùng, bươm bướm... Nếu mà muốn mang Cameron về nhà, vào đây là "chết chắc"!!! =))
Đói bụng, tui tạt vào một tiệm KFC, ăn cơm gà! :) Gà làm rất ngon, nhưng cơm là cơm Mã nên hơi khó nuốt. Vừa ăn vừa suy
nghĩ, tui quyết định, trả giá thuê taxi ngay tại đây, chỗ đông người, đặng có gì còn tìm người bảo vệ! :D Nói là làm, tui hỏi bác tài Lee "Chú có thể giảm
giá cho tui được nữa không? Chứ 2 ngày 400MYR thì cao quá! Tui còn phải đi về KL, rồi ghé Melaka nữa!" Bác tài đang nhai nhồm nhoàm mà ngưng
ngay :)), dòm tui lom lom "Giá đó là rẻ rồi mày ơi, rẻ nữa sao tao sống?" - "Thì tui biết, nhưng mà nếu mai tui trả cho chú hết 400MYR, tui còn có ít
tiền sao sống được ở KL và đi Melaka? Dân backpacker mà!" Vừa nói tui vừa giả vờ méo mặt, hehe, y như là sắp cạn kiệt thật ấy! :)) Bác tài chắc thấy
mặt tui chán quá, nói luôn "Thôi ăn đi, chuyện đó lát nữa tính!" - "Ờ, chứ không tính thì tui không còn tiền mà sống đâu!" :-w
Trên đường về, bác tài ghé vào một khu chợ rau củ bên đường, mua một ít rau củ. Nhìn rất tươi ngon! :)
Khế - quà tặng SN của tui. Chả là sau khi biết hôm nay sn tui thì bác tài Lee quyết định mua tặng tui 1 trái khế và 1 trái bắp! :))
To như cái tô, vị ngọt thanh, không chua như khế nhà mình, nhưng mà không thấy thơm bằng!
Quay về hostel. Đang đi trên đường, đột nhiên bác tài tấp vào lề trái, dừng xe hẳn. Chiều muộn nên đường sá vắng hoe, lại
toàn đường đèo. Phía trước thì có một anh Ấn đen thùi lùi từ từ tiến lại. Tui hoảng, nghĩ thầm không biết bọn này nó có ý đồ gì đây. Ôm chặt balo, tui
nghĩ ngay nên làm thế nào để đạp cửa xe tông ra ngoài nếu có bất trắc!!! :(( Lúc đó thì bác tài nói chi đó tui nghe không rõ, mà cũng không màng, vì
đang phải canh chừng anh Ấn. Hic! :-S May, anh ấy chỉ đi ngang thôi. Quay sang bác tài, tui hỏi luôn "Nãy chú nói gì nói lại tui nghe?" - "Tao sẽ giảm giá
cho mày, mày trả tao 350 MYR thôi. Đó là tao lấy rẻ lắm rồi! Nhưng liệu tối nay tao với mày share chung 1 phòng có được không?" - "Hả, chú nói
sao???" Tui đang mệt trong người, nghe câu này là tỉnh luôn!!! :-(( "Thì tao với mày share 1 phòng tối nay được không? Tao hứa tao không có làm gì
mày hết á!" :-S Ặc ặc, tự nhiên nhận được "lời đề nghị khiếm nhã" dzậy trời??? "Không được, tui là con gái Việt, tui không thể ở chung phòng với
một người lạ được! Hơn nữa, chú có thể thuê phòng riêng để ngủ mà?" - "Tao biết, nhưng tao muốn tiết kiệm tiền phòng, với cả tao 50 tuổi rồi, tao
đâu có làm gì mày? Tao đã từng tắm chung với một khách du lịch người Hàn, cũng đi bụi như mày! Nhưng chỉ tắm thôi, đâu có sao đâu!" Tui nghĩ
bụng, ặc ặc, lại còn tắm chung! Làm sao tui biết được ông sẽ làm gì tui hay không!!! :-S Bớt cho người ta 50MYR để ngủ chung phòng hả? Còn lâu!!!
:-&
CPU trong đầu tui buộc phải chạy nhanh, và cuối cùng là quyết định dứt khoát! "Sorry, nhưng tui không thể làm vậy được!
Người VN có nguyên tắc riêng của người VN! Tui sẽ chỉ trả ông 350MYR, cám ơn vì đã giảm giá!" :D
Nói xong câu này tui thấy tui can đảm quá chừng! :)) Lỡ mà lúc ấy bác tài kia nổi cơn đập tui một đập chắc không còn đường về
quê mẹ!!! :(( May, bác ấy nghe thế chỉ bảo "Vậy thôi, mày là boss của tao mà, mày không đồng ý thì thôi vậy!" Haizzz, tui thở phù một cái, nhẹ cả
người. :-S
Tối, lần đầu tiên, mới có 8g mà tui đã chui vô phòng, khóa cửa lại, kéo cái tủ nhỏ ra chèn cửa. Đóng luôn cả cửa sổ, chỉ hé hé
phía trên lấy không khí. Là vì nếu hé hết thì từ bên ngoài có thể thò tay vào mở cửa được! :( Khi nãy thằng cha lễ tân hỏi mày ở một mình hay với ai,
tui phải nói là tui ở chung phòng với bác tài! Chứ nếu không, e là thằng cha đó đem tui đi bán mất! :(( Vụ này đã được các bạn bên nhà cảnh báo rồi.
Còn bác tài xế nữa, biết đâu ông đó rình đang đêm nhào vô phòng rồi làm sao, hoặc ông ta bàn với cha lễ tân đem bán tui... Hic hic hic!!! :( Tui không
thể ngủ được, vừa lạ nhà, vừa lạnh (đêm ở Cameron có 10 độ thôi), vừa lo đủ thứ, cứ chập chờn! Thi thoảng lại giật mình vì những tin nhắn chúc
mừng sn. Cái này đúng là "Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành!" :((
Nhớ lại câu nói của bạn ở nhà "Không có sao đâu, cứ an tâm mà đi thôi!" Tui đột nhiên nhớ bạn dễ sợ, nhớ nhất là câu nói của
bạn để tự AQ bản thân! Giá mà có bạn ở đây lúc này nhỉ! :(
Rồi tui cũng thiếp đi sau bao nhiêu khó khăn và vất vả...
(còn tiếp...)
Cho Mình xin số DT Chú taxi này :))
ReplyDelete