Saturday, February 27, 2010

Tiễn đưa...


Ngày tiễn bà về miền xa vắng...


Ông ngồi đó, một mình, lặng thầm, yên tĩnh, không muốn bị ai quấy rầy! Dường như tất cả những nỗi đau đều chất chứa cả trong lòng ông, vì bà ra đi quá đột ngột. Không kịp trối trăn, cũng không kịp gặp mặt con cháu.


Ông cắm cúi viết, dáng khắc khổ và mệt mỏi. Tuyệt nhiên, ông không hề khóc! Có lẽ ông cũng như tôi, nước mắt chảy ngược vào trong...


Tôi chỉ dám đứng từ xa. Bà nằm đó, chỉ còn là một thi hài bé nhỏ, trắng bệch. Họ hàng, con cháu khá đông đủ trừ một vài người ở quá xa. Tôi lặng lẽ chít lên đầu vành khăn tang trắng.


Ngày mai, tôi đưa bà về với cát bụi. Bà ngoại của tôi!

3 comments:

  1. Chia buồn iới gia đình em
    Cầu mong bà em sớm được vãng sanh

    ReplyDelete
  2. Dạ, cám ơn anh! Bà em mất đột ngột nên không kịp nhìn mặt con cháu lần cuối anh ạ! Hix!

    ReplyDelete
  3. Chia buồn với gia đình chị nhé!

    ReplyDelete