Khi bảy mét là cả một đại duơng.
Em bắt đầu thấy tim mình ngạt thở.
Trái Đất. Sáu tỉ người.
Không thể có một phút giây cùng nhịp.
Đã một mùa qua.
Em rúc mình trong im lặng.
Không rượu. Không hoa.
Không văn chương và cả sô cô la nóng.
Em thở ra nỗi buồn.
Lẩn quất.
Khẽ khàng.
Làm tội với hư không.
Họ. Nói với nhau về âm nhạc. Về tranh vẽ. Về chính trị. Về Họ [!]
Thế giới chỉ quẩn quanh bởi những ước ao tương tự.
Nỗi buồn không còn mang tên nữa.
Trở thành điều thường nhật. Quá dễ để ngỡ được sẻ chia.
Khi bảy mét là cả một đại duơng.
Em thấy tim mình ngạt thở.
Giữa những cái nắm tay. Vụn vỡ.
Đôi ba câu chuyện. Nhạt. Mặn. Đắng. Cay.
Trái Đất . Sáu tỉ người.
Không một ai đồng điệu.
Để nỗi buồn nhân bản. Bằng gió.
Lan ra như cơn cảm cúm mùa.
Những giấc mơ. Những giấc mơ.
Đơn giản như buổi sớm.Với trà và bánh bơ rượm óng.
Nỗi buồn ngủ nướng.
Chỉ có em vươn vai.Khe khẽ dụi đầu.
Và đại dương cũng vào mùa nước cạn.
Phan Ý Yên.
01:26
16.04.08
No comments:
Post a Comment