Hôm nay lúi húi đi về, vội vội vàng vàng để chạy qua FPTcho kịp. Tình cờ gặp anh ngay trước thang máy. Chắc là anh vừa ăn cơm xong, hôm nay là ca trực của anh mà! Anh đi ra thì nó đi vô, nên đụng mặt nhau. Anh ngước lên, nhìn vào mắt nó. Nó cũng nhìn thẳng vào mắt anh. Rồi nó cúi xuống, bước thẳng. Anh ngẩng đầu, bước đi mà không hề ngoái lại. Chỉ có thế mà làm nó buồn suốt một buổi tối. Tại sao không ai nói gì với ai, dù chỉ là một câu chào? Tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này? Tại sao anh lại ngại ngùng khi gặp nó? Tại sao nó không vui vẻ chào anh như trước kia? Tại sao...???
Ừ thì em nhớ anh!
Sao em không dám nói?
Ừ thì em đợi anh
Sao nói là không đợi?Em mong anh nhiều thế!
Sao chưa thể là yêu?
Cũng chờ một buổi chiều
Đi bên anh lặng lẽ...Chẳng có gì để kể
Mà như nói rất nhiều.
Cũng chờ một vòng tay
Ôm lấy mình nhè nhẹ...Cũng chờ một bờ vai
Để dựa vào khe khẽ...
Thấy bình yên đến thế
Sao chưa thể là yêu?
sorry m`nh co the gap ban duoc ko.....MI`nh cung da tung mong uoc co ban gai nhu ban de tui ko con fai buon..
ReplyDelete