"Why we, you and me, can not do everything leisurely, one by one?" You ask me surprisedly. We like to listening a new song when riding on our bicycles, watching a film without voice-over in order to study English. Eventhough in travelling, I also like to choose one place where is near my hometown to visit my grandparents. And you, you want to have a good part-time job just only earning money to help your parents and learning how people work.
Why?
In an old "Vietnamese Students" magazine, I like the article "In one day there are more than 24 hours", which telling about how people using their time, that they arrange it reasonably for doing many things at a time. With these double or triple times, we have actually more than 24 hours per day, more than seven days per year, and more than twelve months in one year.
Thomas Friedman wrote in "Flat World" about how human in the planet where is always seperated into Night - Day are working together, when employees in Eastern hemisphere come back home with their families, employees in Western orientation will do it. That means you can sleep well in your home, and the work is moving on its way.
Life is in a such hurry, and it needs us. How can we are not in a hurry?
But sometimes, you still have quiet moments, and you feel upset because of some old songs. I was amazed when I listened a song of Moffatts again in a CD which I had bought long time before:
"If life is so short
Why won't you let me love you
Before we run out of time?"
Nobody has a chance to reverse his hourglass just only one times. And this beautiful life, with one of us, is the unique. How come we don't regret?
When I was five years old, I knew that my Mom, who I most love and need, will leave this world someday. I cried when I asked her about this. My Mom smiled: "It will be very very long time!" From then, the sorrow of the day when I lost her made me love my Mom by many times. This life is too short to show your love, even with anyone. So why we don't love in a hurry?
The life do not wait for us, among our heavy pressure of plans, half-done intentions, uncompleted wishes, it still ask us many things at a time. Love and Career. Not only for everybody but also for ourselves. Cause of present and forever...
This life is invaluable because it is limited. That is why human stride fast on their ways, are absorbed in working, live and love passionately.
"Tại sao chúng ta, tớ và cậu, lại không thể thong thả làm từng việc một nhỉ?" Bạn ngạc nhiên hỏi tôi như vậy. Hai đứa cùng thích vừa phóng xe đến trường vừa lắng tai nghe một bài hát mới. Cùng thích xem phim không có thuyết minh để tranh thủ học tiếng Anh. Đến đi du lịch, tôi cũng chọn một nơi gần quê để ghé thăm ông bà. Còn bạn, đi làm thêm cũng muốn tìm một chỗ thật hay ho để vửa kiếm tiền phụ bố mẹ chuyện sách vở vừa học lấy cách người ta làm ăn.
Tại sao nhỉ?
Trên tờ SVVN cách đây vài số có một bài tôi rất thích, "Một ngày có hơn 24 giờ", nói về cách con người đang sử dụng thời gian, họ sắp xếp hợp lý để có thể làm nhiều việc cùng lúc. Với những quãng thời gian nhân đôi, thậm chí nhân ba, con người có hơn 24 giờ thực sự mỗi ngày, hơn 7 ngày mỗi tuần, và hơn 12 tháng mỗi năm.
Thomas Friedman viết trong cuốn "Thế giới phẳng" về cái cách con người trên hành tinh luôn chia làm hai nửa Đêm - Ngày này đang làm việc cùng nhau, đó là khi nhân viên ở Đông bán cầu trở về nhà với người thân, những nhân viên ở Tây bán cầu sẽ nhận lấy công việc còn dang dở. Vậy là bạn có thể ngủ yên dưới mái nhà của mình, còn công việc thì vẫn tiếp tục con đường của nó.
Cuộc sống hối hả như vậy, đang cần chúng ta đến vậy. Làm sao có thể không vội vã?
Nhưng đôi khi, bạn vẫn có những phút giây tĩnh lặng, xao lòng bởi những bài hát xưa cũ. tôi cũng đã ngẩn ngơ như vậy khi nghe lại những cậu bé nhà Moffats hát trong một CD mà tôi đã mua từ rất lâu rồi:
"Nếu cuộc đời là ngắn ngủi đến vậy
Tại sao bạn không để tôi yêu thương
Trước khi thời gian của chúng ta chảy cạn?"
Không ai có cơ hội lật ngược chiếc đồng hồ cát của mình, dù chỉ một lần. Và cuộc sống tuyệt đẹp này, với mỗi chúng ta là duy nhất. Làm sao không tiếc nuối?
Lên năm tuổi, tôi được biết là Mẹ tôi, người mà tôi yêu nhất và cần nhất, một ngày nào đó sẽ rời khỏi thế gian này. Tôi đã khóc khi xót xa hỏi mẹ về ngày đó. Mẹ tôi phì cười: "Sẽ còn rất lâu, rất lâu!" Nhưng từ đó, nỗi buồn về một ngày, dù sẽ "rất lâu, rất lâu" sau này, không còn Mẹ nữa, làm tôi yêu thương Mẹ hơn gấp ngàn lần. Cuộc sống này quả là quá ngắn ngủi để bày tỏ hết lòng yêu thương, dù chỉ với một người. Thử hỏi làm sao chúng ta không vội vã yêu thương?
Cuộc sống chẳng hề đợi chúng ta, giữa những kế hoạch bộn bề, những ý định dở dang, những mong ước chưa thành, nó vẫn đòi hỏi chúng ta nhiều điều một lúc. Vừa yêu thương vừa sự nghiệp. Vừa cho mọi người, vừa cho riêng mình. Vừa vì hiện tại, vừa vì mãi mãi...
Cuộc sống này vô giá là bởi nó hữu hạn. Điều đó giải thích tại sao con người sải bước nhanh đến vậy trên những con đường, mải mê làm việc đến vậy, say sưa sống và yêu thương đến vậy.
No comments:
Post a Comment